却登高文

jiǎ chéng láo jīn pán xiù gāo zhū fáng liè zhī xiāng háo zuǒ yòu jìn ér yán yuē wéi fāng shí zhī lìng yuè dēng gāo shěn shàng lín zhī xìng ér qiū guāng zhī dài bāo
gào zhī yuē shí zhī zhuàng xīn náo qíng pán huān shǎng wàng láo yuān xīn zhì jīn shí huā yuè shī sāo qīng líng zhī lòu sān qín zhī xuǎn cáo liàng zhū pìn rèn cǎi wéi sōu bèi qiáng hào lùn qiū shān ér wěi zāo nián nián dēng lín jié suì suì céng shě áo xiǎo zuò huā zhī jīn jiǎn zhǎng cái luó bèi cuì wèi páo zhī huán wěi xìng zhī wàng zhǎng zhī yàn ān lèi tāo tāo
jīn zhī chǐ齿 lǎo xīn yān ér dāo dāo chuàng jiā jiān zhī huǐ yíng zhī táo zhì gāng wàng guān yuán yǒu líng xiāng cóng fēi jiē lái guī kōng cāng cāng fēng xīn chí chú lèi lián ér huān zhī zuò yǒu wàn chán bēi ěr zhī gào céng fēi suǒ
复制 复制

作品简介

《却登高文》是五代南唐后主李煜创作的一篇文章。这篇文章写作者重阳节时谢绝了臣下进劝登高赏景的请求,表述了自己因手足不得相见而没有庆祝节日的心情,表达了对过去奢靡生活的追悔以及国破家亡与兄弟离索的多重悲痛纠集在一起的思想情感。全文首设主客问答,中间铺陈描写,结尾抒情,其实是典型的赋的写法。

作者简介

李煜

李煜(千古词帝)

南唐末代君主、诗人

李煜(937—978),初名从嘉,字重光,号钟隐,徐州彭城县(今江苏徐州)人,南唐末代国君。李璟第六子。国破降宋。后为宋太宗毒死。李煜在政治上虽庸驽无能,但其艺术才华却卓绝非凡。工书法,善绘画,精音律,诗和文均有一定造诣,尤以词的成就最高,被誉为“千古词帝”,对后世影响亦大。其词主要收集在《南唐二主词》中。现存词可确定者三十八首,存诗十六首。