下途归石门旧居

shān gāo yuè shuǐ qīng shǒu yán shāng bié qíng
jiāng jūn guà fān hún sàn yān jiāo shù
xīn chàng shuí néng lùn yǒu kuì dāo chéng guó shì ēn
yún gòng qīng sān yuè jiǔ suì shí tóng jiàn hóu mén
xiàn jūn shū cháng mǎn àn hán dān zhào bái xiá làn
cháng xué dào qióng míng quán mèng zhōng wǎng wǎng yóu xiān shān
dāng tuō xiè shí zhōng bié yǒu yuè tiān
yǎng rén jiān diāo xiǔ zhōng fēng yún zài xuān yǒu
bié chóu kuī chuāng guī lái xiào hóng shǒu
yǐn yǐn shān táo gōng liàn jiān
níng shén dēng pān tián rán dàn jué xīn xián
shù rén zhī jiǎ zuó yóu dài bīng shuāng yán
suī suì gǎi jīn liǎo rán shī suǒ zài
bié jūn dào jìn huān xuán zhī yáo xiāng dài
shí mén liú shuǐ biàn táo huā céng dào qín rén jiā
zhī chù shǐ jiù zhōng réng jiàn fán sāng
xiāo rán yuǎn shì shì jiān zhuāng luán jià yòu yuǎn
cháng cóng guì yóu láo shēng wàn jīn chǎn
jūn cháng xiāng yún yóu sàn cóng
zhī chàng bié xīn xiàng chūn fēng yáng liǔ
复制 复制
朗读 朗读

作品简介

《下途归石门旧居》是唐代诗人李白创作的一首七言古诗,此诗写别情,显示了李白藐视权贵、轻视富贵的思想,表现了诗人受道家影响所形成的旷达超脱、不受外物所役的自由人格。诗分三段:第一段回忆了他和友人在越中和长安的生活与友谊,第二段写重游旧地及重逢老友的亲切感受,第三段写诗人认识到求仙学道和追求荣华富贵的虚幻。全诗写得清新脱俗,富于浪漫主义特色。郭沫若对此诗评价极高,视之为李白的觉醒之作和一生的总结。

作者简介

李白

李白(诗仙)

唐代浪漫主义诗人

李白(701—762),字太白,号青莲居士。是屈原之后最具个性特色、最伟大的浪漫主义诗人。有“诗仙”之美誉,与杜甫并称“李杜”。其诗以抒情为主,表现出蔑视权贵的傲岸精神,对人民疾苦表示同情,又善于描绘自然景色,表达对祖国山河的热爱。存世诗文千余篇,有《李太白集》。