凌虚台记

guó nán shān zhī xià ruò yǐn shí shān jiē fāng zhī shān gāo zhōng nán ér dōu zhī shān zhě jìn fēng zhì jìn qiú zuì gāo shì ér tài shǒu zhī wèi cháng zhī yǒu shān yān suī fēi shì zhī suǒ sǔn ér yǒu dāng rán zhě líng zhī suǒ wèi zhù
fāng wèi zhù tài shǒu chén gōng zhàng xiāo yáo xià jiàn shān zhī chū lín zhī shàng zhě lèi lèi rén zhī xíng qiáng wài ér jiàn yuē shì yǒu
shǐ使 gōng záo qián wèi fāng chí zhù tái gāo chū zhī yán ér zhǐ rán hòu rén zhī zhì shàng zhě huǎng rán zhī tái zhī gāo ér wèi shān zhī yǒng yuè fèn xùn ér chū gōng yuē shì míng líng
gào cóng shì shì ér qiú wén wèi
shì gōng yuē zhī fèi xìng chéng huǐ ér zhī zhě huāng cǎo tián shuāng zhī suǒ méng huī zhī suǒ cuàn fāng shì shí zhī yǒu líng tái fèi xìng chéng huǐ xiāng xún qióng tái zhī wèi huāng cǎo tián jiē zhī cháng shì gōng dēng tái ér wàng dōng qín zhī nián tuó quán nán hàn zhī zhǎng yáng zhà ér běi suí zhī rén shòu寿 táng zhī jiǔ chéng shí zhī shèng hóng jié guǐ jiān ér dòng zhě bǎi bèi tái ér zāi rán ér shù shì zhī hòu qiú fǎng仿 ér tuí yuán cún zhě huà wèi shǔ jīng qiū lǒng ér kuàng tái tái yóu shì zhǎng jiǔ ér kuàng rén shì zhī sàng wǎng ér lái zhě ér huò zhě kuā shì ér guò gài shì yǒu shì zhě ér zài tái zhī cún wáng
yán gōng tuì退 ér wèi zhī
复制 复制
朗读 朗读

作品简介

《凌虚台记》是北宋文学家苏轼创作的一篇散文。这篇文章在记叙土台修建的经过,联系到古往今来的废兴成毁的历史,感叹人事万物的变化无常,指出不能稍有所得就“夸世而自足”,而应该去探求真正可以永久依靠的东西。反映了苏轼思想中对生活积极乐观和对理想执着追求的一面。

作者简介

苏轼

苏轼(诗神)

北宋文学家,书法家、画家

苏轼(1037—1101),字子瞻,号东坡居士,眉州眉山(今属四川)人。嘉祐进士。曾上书力言王安石新法之弊,后因作诗讽刺新法而下御史狱,贬黄州。宋哲宗时任翰林学士,曾出知杭州、颖州,官至礼部尚书。后又贬谪惠州、儋州。多惠政。卒谥文忠。学识渊博,喜奖励后进。与父苏洵、弟苏辙合称“三苏”。其文纵横恣肆,为唐宋八大家之一。其诗题材广阔,清新豪健,善用夸张比喻,独具风格,与黄庭坚并称“苏黄”。词开豪放一派,与辛弃疾并称“苏辛”。 又工书画。有《东坡七集》《东坡易传》《东坡乐府》等。