金陵歌送别范宣

shí tóu chán yán líng guò cāng jiāng
zhōng shān lóng pán zǒu shì lái xiù héng fēn yáng shù
shí sān bǎi qiū gōng míng shì suí dōng liú
bái xiǎo ér shuí jiā tài qīng zhī suì lái guān qiú
jīn líng shí zhuàng zāi juǎn yīng háo tiān xià lái
guān gài sàn wéi yān jìn jīn zuò chéng hán huī
kòu jiàn bēi yín kōng duō jiē liáng chén bái luàn
tiān lóng chén jǐng yáng jǐng shuí shù hòu tíng huā
shāng xīn néng dào xià cháng chūn cǎo
sòng ěr cháng jiāng wàn xīn nián lái fǎng访 nán shān lǎo
复制 复制
朗读 朗读

作品简介

《金陵歌送别范宣》是诗人李白的七言古诗,被选入《全唐诗》的第166卷第42首。全诗熔写物、抒情、怀古、咏史、送人为一体,对历史兴衰的感怀,所含挣扎幽愤多,既有个人仕途不得志、怀才不遇之意,亦有对家国渐渐衰亡而忧虑,诗词创作带有强烈的主观色彩,主要表现为侧重抒写豪迈气概和激昂情怀,一旦感情兴发,就毫无节制的奔涌而出,常有异乎寻常的衔接,随情思流动而变化万端。

作者简介

李白

李白(诗仙)

唐代浪漫主义诗人

李白(701—762),字太白,号青莲居士。是屈原之后最具个性特色、最伟大的浪漫主义诗人。有“诗仙”之美誉,与杜甫并称“李杜”。其诗以抒情为主,表现出蔑视权贵的傲岸精神,对人民疾苦表示同情,又善于描绘自然景色,表达对祖国山河的热爱。存世诗文千余篇,有《李太白集》。