石鼓歌

dōng shí èr yuè suì xīn chǒu chū cóng zhèng jiàn sǒu
jiù wén shí jīn jiàn zhī wén jiāo shé zǒu
guān chū zhǐ huà jiē qián zài kǒu
hán gōng hǎo shēng chí jīn kuàng yòu bǎi nián hòu
qiáng xún piān páng tuī diǎn huà shí èr jiǔ
chē gōng tóng wéi wěi guàn zhī liǔ
zòng héng yóu shí dǐng zhòng xīng cuò luò jǐn míng dòu
bàn yǐn bān zhī yóu néng biàn gēn zhǒu
juān juān quē yuè yǐn yún zhuó zhuó jiā xiù láng yǒu
piào liú bǎi zhàn ǒu rán cún qiān zài shuí yǒu
shàng zhuī xuān jié xiāng wéi nuò xià bīng tóng kòu
zhōu xuān hóng鸿 yàn dāng shí zhòu shǐ biàn dǒu
yàn luàn rén fāng shèng xián zhōng xìng tiān wèi shēng gǒu
dōng zhēng kàn xiāo běi quǎn róng suí zhǐ sǒu
xiàng gòng láng 鹿 fāng zhào lián piān guī yǒu
suì yīn jiāng shuài wèi kǎo fán méng sǒu
rén zuò sòng sōng gāo wàn wén gǒu lǒu
xūn láo zhì jīn wén wèi yuǎn yóu zhōng hòu
xún nián suì jiǎ yǒu wén shuí mǒu
cóng zhōu shuāi gèng guó jìng shǐ使 qín rén yǒu jiǔ yǒu
sǎo sào shī shū sòng tóu dòu chén biān chǒu
dāng nián rén zuǒ lóng shàng cài gōng zi qiān huáng gǒu
dēng shān shí sòng gōng liè hòu zhě qián ǒu
jiē yún huáng xún guó pēng miè qiáng bào jiù qián shǒu
liù jīng wěi huī chén dāng suí pǒu
chuán wén jiǔ dǐng lún shàng shǐ使 wàn chén shuǐ
bào jūn zòng qióng rén shén qín gòu
shì shí shí chù nǎi tiān gōng lìng guǐ shǒu
xìng wáng bǎi biàn xián guì cháo míng xiǔ
zuò tàn rén shēng ān shòu寿
复制 复制
朗读 朗读

作品简介

《石鼓歌》是北宋文学家苏轼创作的一首七言古诗,是《凤翔八观》的第一首。此诗分五段。第一段四句,点出见到石鼓文的时间和地点。第二段十八句,写所见石鼓文的情状,作者历叙辫认过程,先叙难认、难读,次叙经仔细推寻,再叙其徐部分残缺难于辨认。第三段十六句,追叙石鼓原委,认为是周宣王时器物,又叙石鼓文乃歌颂其功德而作。第四段十八句首揭秦暴政,次刺秦始皇刻石纪己功,以此为衬,说明石鼓“勋大不伐”,义不受秦污,从而赞颂其高洁,而这正是此段主旨。末四句为末段,写由于石鼓独存而引发的思考,探讨“物理”,其中最突出的是朝代兴亡的道理。此诗结构严谨,气逸笔健,波澜迭起,篇末余味不尽。运用多种比喻,状难状之物,栩栩如生。全篇几全对仗,于整饰之中求变化,开合雄阔处,浑然不觉其迹。

作者简介

苏轼

苏轼(诗神)

北宋文学家,书法家、画家

苏轼(1037—1101),字子瞻,号东坡居士,眉州眉山(今属四川)人。嘉祐进士。曾上书力言王安石新法之弊,后因作诗讽刺新法而下御史狱,贬黄州。宋哲宗时任翰林学士,曾出知杭州、颖州,官至礼部尚书。后又贬谪惠州、儋州。多惠政。卒谥文忠。学识渊博,喜奖励后进。与父苏洵、弟苏辙合称“三苏”。其文纵横恣肆,为唐宋八大家之一。其诗题材广阔,清新豪健,善用夸张比喻,独具风格,与黄庭坚并称“苏黄”。词开豪放一派,与辛弃疾并称“苏辛”。 又工书画。有《东坡七集》《东坡易传》《东坡乐府》等。