明河篇

yuè liáng fēng tiān jīng wàn yún hàn míng
hūn jiàn nán lóu qīng qiě qiǎn xiǎo luò 西 shān zòng héng
luò yáng chéng quē tiān zhōng zhǎng qiān mén
dào lián méng gòng kuī huà táng qióng xiāng
yún zhàng qián chū fàn làn shuǐ jīng lián wài zhuǎn wēi
zhuō zhāo huí liàn bái chū dōng chéng jiē nán
nán zhēng rén guī shuí jiā jīn dǎo hán
yuān yāng shàng shū yíng què qiáo biān yàn fēi
yàn fēi yíng chóu nán xiē zuò jiàn míng jiàn wēi méi
néng shū juǎn rèn yún guāng huī ràng liú yuè
míng wàng qīn yuàn chéng chá wèn jīn
gèng jiāng zhī zhī shí hái fǎng访 chéng dōu mài bo rén
复制 复制
朗读 朗读

作品简介

《明河篇》是唐代诗人宋之问创作的一首七言古诗,此诗以神奇瑰丽的笔调,咏赞了秋夜银河的美好,在扑朔迷离的氛围中,抒写了天上人间的离愁别恨,流溢出凄迷、伤感的情调,隐隐透露出志不得扬的怅惘之情。全诗既有跨越天上人间的宏大境界,又有对思妇之情的细致剖析,疏密有致,摇曳生姿,充满着浓郁的浪漫主义色彩。

作者简介

宋之问

宋之问

唐代诗人

宋之问(656—712),字延清,一名少连,汾州(今山西汾阳市)人。唐高宗上元二年(675年)进士,初与杨炯分直内教,历任尚方监丞、左奉宸内供奉等职,常扈从游宴。善诗文,与“善剖决”的韦善心并称户部“二妙”,与沈佺期齐名,并称“沈宋”。宋之问在创作实践中使六朝以来的格律诗的法则更趋细密,使五言律诗的体制更臻完善,并创造了七言律诗的新体,是律诗的奠基人之一。