书情赠蔡舍人雄

cháng gāo xiè tài xié dōng shān mén
chǔ zuì yún duàn qīng yuán
zàn yīn cāng shēng tán xiào ān yuán
ài rén dān xiāo fēi fān
zāo féng shèng míng zhǔ gǎn jìn xìng wáng yán
bái jìng qīng yíng suì chéng yuān
cháo jīng guó shí zài liáng yuán
měng quǎn fèi jiǔ guān shā rén fèn jīng hún
huáng qióng xuě yuān wǎng bái kāi hūn fēn
tài jiē kuí lóng táo mǎn zhōng yuán
dào hǎi suǒ míng yuè líng shān cǎi fāng sūn
kuì héng cǎo gōng ēn
xiè yún tái xīn suí tiān yuán
zi wáng zuǒ cái ér jīn shuí lùn
céng biāo zhèn liù téng xiān
zòng zhào yān tāo bēng bēn
mèng diào zi líng tuān yīng fēng miǎn yóu cún
xīng yǐn ruò zhí yuán
qiān huí shǒu wàn zhǎng
huáng lái qīng fēng nài chóu
zhōu xiāo xiāng yuè shān dào dòng tíng
tóu xiào rén lín háo tiān
xián shí tián zhōng sāo bèi é
bié jiě xiāng fǎng访 yīng zài líng duō
复制 复制
朗读 朗读

作品简介

《书情赠蔡舍人雄》是唐代大诗人李白被谗出京后所作的咏怀诗。诗人以谢安自比,回忆自己在天宝初年怀着济苍生、安黎元的壮志来到京城,“丹霄冀飞翻”,满以为能做出一番事业,不料却因“敢进兴亡言”,遭到了权奸的谗毁,只得离开长安。在此诗中李白敢于直率地暴露黑暗,抨击权贵,在当时是难能可贵的。但是在斗争的面前,他却选择了一条逃避现实的道路,反映了他的思想局限。

作者简介

李白

李白(诗仙)

唐代浪漫主义诗人

李白(701—762),字太白,号青莲居士。是屈原之后最具个性特色、最伟大的浪漫主义诗人。有“诗仙”之美誉,与杜甫并称“李杜”。其诗以抒情为主,表现出蔑视权贵的傲岸精神,对人民疾苦表示同情,又善于描绘自然景色,表达对祖国山河的热爱。存世诗文千余篇,有《李太白集》。