刑赏忠厚之至论

yáo shùn tāng wén chéng kāng zhī ài mín zhī shēn yōu mín zhī qiè ér dài tiān xià jūn zi zhǎng zhě zhī dào yǒu shàn cóng ér shǎng zhī yòu cóng ér yǒng jiē tàn zhī suǒ shǐ ér miǎn zhōng yǒu shàn cóng ér zhī yòu cóng ér āi jīn chéng chuàng zhī suǒ jiù ér kāi xīn zhī shēng huān xiū cǎn jiàn xià shāng zhōu zhī shū chéng kāng méi wáng ér zhōu dào shǐ shuāi rán yóu mìng chén hóu ér gào zhī xiáng xíng yán yōu ér shāng wēi ér ài ér néng duàn rán yǒu āi lián zhī xīn kǒng zi yóu yǒu yān
chuán yuē shǎng cóng suǒ guǎng广 ēn cóng suǒ shèn xíng dāng yáo zhī shí gāo táo wèi shì jiāng shā rén gāo táo yuē shā zhī sān yáo yuē yòu zhī sān tiān xià wèi gāo táo zhí zhī jiān ér yáo yòng xíng zhī kuān yuè yuē gǔn yòng yáo yuē gǔn fāng mìng ér yuē shì zhī yáo zhī tīng gāo táo zhī shā rén ér cóng yuè zhī yòng gǔn rán shèng rén zhī gài jiàn shū yuē zuì wéi qīng gōng wéi zhòng shā níng shī jīng jǐn zhī
shǎng shǎng shǎng zhī guò rén zhī guò guò rén shī wèi jūn zi guò liú ér rěn rén rén guò guò zhě shǎng jué xíng dāo shǎng zhī jué shì shǎng zhī dào xíng jué zhī suǒ jiā ér xíng jué zhī suǒ jiā xíng zhī dāo shì xíng zhī wēi shī dāo zhī suǒ ér shī dāo zhī suǒ xiān wáng zhī tiān xià zhī shàn shèng shǎng ér jué quàn zhī tiān xià zhī è shèng xíng ér dāo cái shì ér guī zhī rén jūn zi zhǎng zhě zhī dào dài tiān xià shǐ使 tiān xià xiāng ér guī jūn zi zhǎng zhě zhī dào yuē zhōng hòu zhī zhì
shī yuē jūn zi zhǐ luàn shù chuán jūn zi luàn shù chuán jūn zi zhī luàn yǒu shù zāi shí ér shī rén ér chūn qiū zhī guì yán ér rén guì kuān yīn bāo biǎn zhì shǎng zhōng hòu zhī zhì
复制 复制
朗读 朗读

作品简介

《刑赏忠厚之至论》是宋代文学家苏轼在宋仁宗嘉祐二年(1057)应礼部试而写的文章。文章以忠厚立论,援引古仁者施行刑赏以忠厚为本的范例,阐发了儒家的仁政思想。全文文辞简练而平易晓畅,结构严谨,说理透彻。主考官欧阳修认为此文脱尽五代宋初以来的浮靡艰涩之风,十分赏识,曾说“读轼书不觉汗出,快哉!老夫当避此人,放出一头地”。

作者简介

苏轼

苏轼(诗神)

北宋文学家,书法家、画家

苏轼(1037—1101),字子瞻,号东坡居士,眉州眉山(今属四川)人。嘉祐进士。曾上书力言王安石新法之弊,后因作诗讽刺新法而下御史狱,贬黄州。宋哲宗时任翰林学士,曾出知杭州、颖州,官至礼部尚书。后又贬谪惠州、儋州。多惠政。卒谥文忠。学识渊博,喜奖励后进。与父苏洵、弟苏辙合称“三苏”。其文纵横恣肆,为唐宋八大家之一。其诗题材广阔,清新豪健,善用夸张比喻,独具风格,与黄庭坚并称“苏黄”。词开豪放一派,与辛弃疾并称“苏辛”。 又工书画。有《东坡七集》《东坡易传》《东坡乐府》等。