扶风豪士歌

luò yáng sān yuè fēi shā luò yáng chéng zhōng rén yuàn jiē
tiān jīn liú shuǐ chì xuè bái xiāng chēng luàn
dōng bēn xiàng guó yún sài dào shē
dōng fāng chū zǎo chéng mén rén kāi sǎo luò huā
tóng yáng liǔ jīn jǐng lái zuì fēng háo shì jiā
fēng háo shì tiān xià xiāng qīng shān
zuò rén jiāng jūn shì yǐn jiǔ shàng shū
diāo pán shí huì zhòng zhào xiāng fēng chuī
yuán cháng chūn líng liù guó shí kāi xīn xiě jūn suǒ zhī
táng zhōng yǒu sān qiān shì míng bào ēn zhī shì shuí
cháng jiàn yáng méi qīng shuǐ bái shí
tuō mào xiàng jūn xiào yǐn jūn jiǔ wèi jūn yín
zhāng liáng wèi zhú chì sōng qiáo biān huáng shí zhī xīn
复制 复制
朗读 朗读

作品简介

《扶风豪士歌》是唐代伟大诗人李白所作的一首七言歌行,作于安史之乱爆发后的第二年春天。此诗是为感谢“扶风豪士”的盛情款待而写的,并借以倾吐自己的怀抱。诗分三层:前四句叙事,写世乱的时代背景;中十六句主写豪士;最后九句自书胸臆,并激励豪士为国家靖乱贡献力量。全篇重点在一“豪”字,写豪士,也写自己的豪情壮志。全诗既沉着顿宕,又气概非凡,前后三层都是抒情,衔接无痕,用典精审,纵横捭阖,既丰富了诗的内涵,又增添了诗的感染力。

作者简介

李白

李白(诗仙)

唐代浪漫主义诗人

李白(701—762),字太白,号青莲居士。是屈原之后最具个性特色、最伟大的浪漫主义诗人。有“诗仙”之美誉,与杜甫并称“李杜”。其诗以抒情为主,表现出蔑视权贵的傲岸精神,对人民疾苦表示同情,又善于描绘自然景色,表达对祖国山河的热爱。存世诗文千余篇,有《李太白集》。