唐多令·书感

蝶梦几时醒,华胥千万程。恨多情、何似无情。

为甚年来心绪恶,人静处、涕常零。

窗外月华明,窗中长叹声,要知心、惟有孤灯。

无限牢愁淘不尽,那更听、乱蛩鸣。

复制 复制

拼音版

tángduōlìng··shūgǎn

diémèngshíxǐnghuáqiānwànchénghènduōqíngshìqíng

wèishénniánláixīnèrénjìngchùchánglíng

chuāngwàiyuèhuámíngchuāngzhōngzhǎngtànshēngyàozhīxīnwéiyǒudēng

xiànláochóutáojǐngèngtīngluànqióngmíng