寄远十一首·其八

yuǎnshíshǒu··
zuó dōng yuán táo hóng zhī jūn shí chū bié
jīn píng luò jǐng xiāo lìng rén xíng tàn zuò
zuò xíng tàn chéng chǔ yuè chūn fēng yán wèi xiāo xiē
chuāng fēn fēn xià luò huā qīng lóu kōng míng yuè
liǎng jiàn dàn xiāng
kōng liú jǐn biǎo xīn zhì jīn jiān chóu rěn kuī
复制 复制
朗读 朗读

作者简介

李白

李白(诗仙)

唐代浪漫主义诗人

李白(701—762),字太白,号青莲居士。是屈原之后最具个性特色、最伟大的浪漫主义诗人。有“诗仙”之美誉,与杜甫并称“李杜”。其诗以抒情为主,表现出蔑视权贵的傲岸精神,对人民疾苦表示同情,又善于描绘自然景色,表达对祖国山河的热爱。存世诗文千余篇,有《李太白集》。

参考资料

  • [1]管士光.李白诗集新注.上海:上海三联书店,2014:556-560
  • [2]彭定求 等.全唐诗(上).上海:上海古籍出版社,1986:429-430
  • [3]詹福瑞 等.李白诗全译.石家庄:河北人民出版社,1997:959-966